In 2017 while in Hanoi, I wrote this poem in English about my grandmother. It remained in draft version as I worked on the translation, feeling inadequate and lost. During this month of Black April and remembrance, I remember them both by finally letting it go.
On October 13, 2018 my grandfather [ông ngoại] passed away suddenly. And in some ways, my grandmother [bà ngoại] went with him. Bà ngoại has late stage Alzheimer’s and ông ngoại kept her memory, her words, and her presence alive through his deep love and respect for his wife.
INHALE THE AIR OF TIGER BALM
What do you do
at the beginning
of the end
of a story?
Hold fast the feeling
of sandpaper hands
of worn and tired rosaries
of stiff furniture wrapped in plastic.
Inhale the air
of tiger balm
of the damp, dark, disinfected hallway
of alcoholic concoctions of ginseng, seahorse, and powdery dreams.
Hold your breath to the melody
of spilled pills
of hesitant doors opening and closing
of the rhythmic hum of snores, sniffles, and television whispers.
Replay the image
of the wrinkled forehead
of greys floating down paisley pajamas
of fluorescent flickers against translucent skin.
And just be
because they can no longer.
—
HÍT VÀO KHÔNG KHÍ DẦU CON HỔ
Phải làm gì khi biết
câu chuyện
bắt đầu
kết thúc?
Nắm chặt những cảm giác
bàn tay giấy ráp
tràng hạt mòn mỏi
ghế sa lông bọc nhựa khó chịu.
Hít vào không khí
dầu con hổ
tiền sảnh tối, ẩm ướt với chất tẩy uế
thuốc pha chế rượu, sâm, cá ngựa, dạng ước mơ.
Nín thở, nghe tiếng
viên thuốc tràn ra
cánh cửa ngập ngừng mở, đóng
nhịp điệu tiếng ngáy, xì mũi, tivi thì thầm.
Phát lại hình ảnh
trán nhăn
tóc bạc rơi chậm xuống áo ngủ cánh hoa
ánh sáng hùynh quang lung linh trên da.
Và sống đi
vì họ không thể nữa.
Hanoi 2017